[Chương 58] Trọng sinh vi tiểu ca nhi

Chương 58:

Editor: Pun.

10672266_505963476274397_6129788004959574874_n

Hương vị của tương cá khá hợp ý của thôn trưởng, nên Quý An Dật cũng nhẹ nhàng thở ra, trong nhà vẫn còn hai trăm cân tương cá phải bận rộn, hắn cũng không ngồi lâu liền vội vàng đi về.

Lưu đại ma tiễn hắn đến của viện, vỗ vỗ tay hắn, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, trong mắt tràn ngập từ ái, giống như những tia nắng cuối xuân, có chút nóng bỏng, nhưng cũng rất ấm áp thoải mái.

Hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn ông cười.

Ánh mắt kia lay động tiếng lòng Quý An Dật, hắn đột nhiên có chút không dám nhìn vào mắt ông, mắt có chút chua xót, có chất lỏng nào đó dường như muốn chảy ra khỏi vành mắt hắn rồi.

Ánh mắt ấy làm hắn nhớ tới mẹ của hắn, cái người mẹ chưa từng trở về kia của hắn.

“Lưu đại ma ta về trước đây.” Thanh âm Quý An Dật có hơi khàn khàn, cước bộ hỗn loạn bối rối đi về nhà.

Hắn không biết nên đối diện với tâm trạng bây giờ của mình như thế nào, đã nhiều năm rồi, nói không oán giận bà ấy chút nào chính là giả, nhưng chỉ mới vừa rồi. . . . . .

Hắn nhớ tới, người phụ nữ đó, người cũng đã từng cho hắn một tình thương sâu đậm của mẹ, cái cảm giác ấm áp ấy, từ sau năm tám tuổi hắn đã không còn được cảm nhận nữa rồi.

Vì yêu mới hận. Bốn từ này bất ngờ nhảy vọt vào đầu hắn khiến hắn không kịp phòng bị.

Quý An Dật hoảng sợ, bước chân hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Hắn cứ ngốc lăng đứng tại chỗ như vậy, sững sờ nhìn những hòn đá nhỏ bên đường, bốn chữ kia, liên tục xoay chuyển trong đầu.

“Quý ca nhi.” Thấy Quý An Dật đứng ngây người, Hà nhị ca nhi khó hiểu, đến gần, gọi một tiếng.

Thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách kia của hắn, trong lòng y bỗng nảy ra một vài suy đoán.

Quý An Dật nhẹ nhàng run lên, một lúc sau hắn mới hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, thấy Hà nhị ca nhi đang đứng bên cạnh thân thiết nhìn mình, theo bản năng hắn vội vàng lau mặt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may là khô ráo.

“Quý ca nhi ngươi đang nghĩ cái gì mà đứng ngây người dưới mặt trời vậy?” Dừng một chút, Hà nhị ca nhi còn nói thêm. “Nghe nói trong thôn có vài chiếc xe ngựa đến, có phải ngươi đang lo lắng về chuyện đó không? Ngươi yên tâm, có thôn trưởng quản việc này, không xảy ra vấn đề gì lớn đâu. Vả lại, mọi người trong thôn đều đang nhìn chằm chằm, cho dù có người muốn lén lút làm chuyện ngu xuẩn, thì cũng giấu không được, sẽ bị phát hiện ngay thôi, ngươi a, đừng nghĩ nhiều, mặt trời cũng lên cao rồi, thân thể ngươi cũng không khỏe mạnh gì, mau về nhà đi, nghe nói nhà ngươi hôm nay bề bộn rất nhiều việc? Nếu có chuyện nào không quan trọng lắm, cứ gọi ta qua, ta làm việc cũng lưu loát lắm đấy.”

“Được. Lát nữa về nếu bận quá, ta nhất định sẽ làm phiền đến Hà nhị ca nhi.” Bị những lời này của Hà nhị ca nhi đánh tan những suy nghĩ trong đầu, Quý An Dật cũng bình tĩnh hơn nhiều, hắn thu hồi suy nghĩ, cười trả lời lại một câu.

Hà nhị ca nhi nghe vậy liền ha hả nở nụ cười. “Nói phiền toái với không phiền toái cái gì, được, ngươi mau về nhà, ta thấy mặt ngươi phơi nắng đỏ cả rồi kìa, cũng không biết đứng ngốc ở đây bao lâu rồi, ta nói ngươi này, thôn trưởng của chúng ta a.” Nói xong, y giơ ngón cái lên. “Ngươi a, cứ hảo hảo phóng tâm mà làm việc đi.”

Bị biểu tình của Hà nhị ca nhi làm cho vui vẻ, Quý An Dật cười lên tiếng. “Được, ta về trước đây.”

Về đến nhà, Lưu Tú thấy hắn thì vui vẻ cười nói. “Quý ca nhi, có phải thôn trưởng cũng rất thích tương cá phải không, ta biết mà, Quý ca nhi làm đồ ăn, thì làm sao có người lại không thích ăn cho được.”

Y đi theo Quý ca nhi bận bịu mấy ngày nay, tay nghề cũng tiến bộ hơn một chút, nên y rất bội phục Quý ca nhi, hắn có thể nghĩ ra thiệt nhiều phương pháp nấu ăn mới như vậy, thật sự quá lợi hại.

“Chuyện thành?” Vương Bảo Nhi nhìn qua hỏi.

Quý An Dật rửa tay, vừa lau khô tay vừa đáp. “Thành.”

Nhớ tới cái không khí nhộn nhịp lúc ban đầu, mọi người ai cũng bắt đầu vui vẻ bận rộn lại.

Buổi trưa, Lưu a ma nói y phải về nhà trước để chuẩn bị làm cơm trưa.

Quý An Dật nghe vậy vội nói. “Lưu a ma không cần vội, trưa nay chúng ta ăn cùng nhau, ta đi chuẩn bị đây.”

Buổi sáng có Lưu a ma giúp đỡ, hiệu suất cũng nâng cao hơn nhiều, phỏng chừng làm đến chạng vạng là xong.

“Đừng, hôm nay ngươi đang vội. Ta về nhà làm cơm trưa, lát nữa tất cả mọi người đều qua nhà ta ăn đi, tranh thủ làm cho xong việc, đợi hôm nay bận rộn xong rồi, ngày mai thoải mái hơn một chút, ngươi lại làm một bàn ăn ngon đãi chúng ta.” Lưu a ma vừa rửa tay vừa vui vẻ nói.

Lưu Tú vừa nghe, vội vàng đáp. “Con cảm thấy chủ ý này rất tốt.”

“Cũng được, trưa hôm nay liền qua nhà Lưu a ma ăn cơm, ta đoán chạng vạng là xong hết mọi việc, nếu được, cơm chiều ta sẽ chuẩn bị.” Quý An Dật cũng không nói khách sáo thêm.

Bây giờ trong phòng bếp chuyển mình cũng là một vấn đề khó khăn, càng miễn bàn đến việc làm cơm trưa, còn phải dọn dẹp một chút mới có thể chuyển ra. Bây giờ Lưu a ma lại nói như vậy. Hắn cảm thấy rất tốt, tối nay hoặc sáng mai hắn sẽ làm một bàn cơm phong phú để đãi bọn họ, coi như là tâm ý của hắn.

Trong lều để một ít củ cải khô, đậu đao miếng và những thứ đã xong, trong đó còn có cá đã được ướp xong, dính một chút ánh mặt trời thì hương vị sẽ càng đậm đà hơn, hơn nữa, ngâm ướp tương cá là một bí mật sống, vì bận rộn việc này, mà từ sáng sớm trong phòng bếp chỗ nào có thể bỏ được đều đã bỏ, trong lều vẫn còn một vài chỗ trống cũng thả tạm vào đó, lúc này mọi người mới có chút không gian để di chuyển, miễn cưỡng đủ cho mấy người bọn họ tiếp tục ngâm ướp tương cá.

Đến bước cuối cùng của việc ngâm ướp tương cá, hắn đóng kỹ cửa nhà sau lại, hai người bọn họ ở đằng sau bận việc, mấy người phía trước đưa lưng về phía bọn họ làm việc khác. Ngược lại việc này cũng không phải do Quý An Dật nói ra, mà trong lòng mọi người làm như đều nghĩ như vậy, khi làm việc đều hiểu ý tránh đi một chút. Hành động này, làm cho Quý An Dật cảm thấy rất ấm áp.

Lưu a ma vội vội vàng vàng về nhà làm cơm trưa, mấy người Quý An Dật tiếp tục nhanh nhẹn vội vàng làm việc.

Tốt nhất là làm xong trước khi trời tối đen, bây giờ đốt đèn giống như đốt tiền, nếu phải làm buổi tối, đến lúc đó mới thật sự là đau. May mắn bây giờ ngày dài đêm ngắn.

Ăn xong cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi một lúc, rồi bắt đầu tiếp tục làm việc.

Trải qua cả ngày bận rộn không ngừng nghỉ đẩy nhanh tốc độ của mọi người, cuối cùng trước khi trời tối mọi chuyện cũng hoàn thành, tương cá đã được ngâm ướp xong được mang cất vào phòng chứa tạp vật.

“Mùi thật nồng, ta đói quá a.” Lưu Tú uốn éo thắt lưng, vui vẻ nói, ngửi mùi trên người mình, hai mắt sáng rỡ nói. “Ta thích hương vị này.” Thơm vô cùng.

Lưu a ma vỗ vai y. “Là mùi của cá.”

“Là tương cá.” Lưu Tú thực nghiêm túc phản bác lại.

“Sắc trời cũng không còn sớm, Quý ca nhi ta mang A Tú về nhà trước.” Bây giờ, trời đã hơi sẩm tối, phải nhanh chóng về nhà làm xong cơm chiều, tắm rửa gì gì đó, xong xuôi mới có thể qua đây.

Có điều, đêm nay trăng cũng không tồi, thật ra cũng không có trở ngại gì.

Trong đầu nghĩ vậy, Lưu a ma kéo Lưu Tú vội vàng trở về nhà. Hai người bọn họ đi rồi, Vương Bảo Nhi và Quý A Cường cũng không nán lại nữa, nói hai câu xong, cũng vội vàng trở về nhà.

Phòng bếp đã được thu dọn xong xuôi, Quý An Dật bắt tay vào chuẩn bị làm cơm chiều.

Hôm nay mệt mỏi suốt một ngày, hắn cũng không định làm quá cầu kỳ, chỉ làm những món đơn giản.

Cơm chiều qua đi, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, trên người hắn vẫn dính một ít mùi tanh của cá, mùi cay của ớt và tiêu, mặc dù rất khó ngửi thấy, nhưng vẫn rất khó ngửi, thật không biết đứa nhỏ A Tú kia sao lại vui như vậy, chắc là y rất thích ăn tương cá, ngày mai kêu y lấy một chút về nhà, mấy ngày nay khá mệt, cũng không thấy y kêu khổ hay gì gì cả, vẫn như trước hi hi ha ha vui vẻ làm việc.

Lần trước mua vải, vẫn còn dư không ít, hôm sau thương lượng với ca, làm cho A Tú một bộ quần áo xuân thu đều có thể mặc, đưa tiền hay gì gì đó, ngược lại có chút không ổn.

Trăng vừa mới lên, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị liền lên giường nằm, gần như là vừa dính gối là ngủ ngay.

Hôm sau khi Tiểu Mộc qua, bọn họ vẫn còn đang ngủ. Gõ cửa vài lần, Vương Tiểu Nhị mới giật mình tỉnh lại, đẩy đẩy vợ bên cạnh. “Vợ. Tiểu Mộc.”

Quý An Dật mở mắt ra, mê mang nhìn nóc nhà, sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại, vội mặc xong quần áo, mở cửa ra. “Hôm qua có hơi bận qua. . . ,ngươi đợi một lát.”

Dứt lời, hắn liền vội vội vàng vàng đi vào phòng bếp thu dọn mọi thứ.

Vừa kiểm tra số rau dưa mình cần, Tiểu Mộc vừa nói. “Hai nhóm người kia lưu lại một phần ở Cảnh Dương trấn.”

“Ừ. Hôm qua ta có qua nhà thôn trưởng nói chuyện, ông nói trong lòng ông đều hiểu rõ, kêu ta đừng quá lo lắng.” Dừng một chút, Quý An Dật cũng đơn giản kể lại một lần chuyện hắn gặp Hà nhị ca nhi trên đường.

Tiểu Mộc nghe, lộ ra một nụ cười không quá rõ. “Được. Việc này chắc sẽ không xảy ra việc gì lớn đâu.”

“Ta cũng nghĩ vậy. “Quý An Dật gật đầu đáp lời.

Sau đó, Tiếu Mộc đánh xe ngựa ly khai.

Hôm nay vẫn như cũ tiếp tục bận rộn, không có chuyện gì xảy ra, Hà Khê thôn vẫn như mọi ngày, làm việc từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn mới nghỉ.

Hai mươi bảy, hôm nay có hơi đặc biệt.

Ngay cả bản thân Quý An Dật cũng quên, hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của hắn.

Sáng sớm khi Vương Bảo Nhi xuất hiện, hắn còn ngớ người, ngoại trừ hôm làm tương cá, bởi vì nhiều việc, nên sáng sớm y mới chạy ra ngoài, còn những khi khác cũng không thấy y dậy sơm như vậy, đây là vội vàng tới trước bữa cơm sáng.

“Ca. Buổi sáng tốt lành.” Quý An Dật cười chào hỏi, trong đầu tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi, hắn biết ca chắc chắn có chuyện nên mới qua đây, một lát tự nhiên sẽ biết.

Vương Bảo Nhi cười đáp lại. “Buổi sáng tốt lành Quý ca nhi. “Nói thật, bốn chữ buổi sáng tốt lành này, rất không được tự nhiên, chỉ có điều cảm giác cũng không tồi. “Mở cửa nhanh, sáng nay ta đến nấu mì.”

Không thể nào, hôm nay là ngày lễ gì? Có tập tục gì à?

Quý An Dật yên lặng lật lại trí nhớ của thân thể này, động tác trên tay vẫn lưu loát mở cửa phòng bếp.

Sau khi lật lại hết một lượt, hắn vẫn không tìm ra nguyên nhân. “Ca, hôm nay là ngày gì?” Hắn nhịn không được mà hỏi ra.

“Ngươi đứa nhỏ này.” Vương Bảo Nhi đang nhóm lửa nghe thấy lời này, ngẩng đầu dở khóc dở cười nhìn hắn. “Hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của ngươi, ta vội qua đây làm mì trường thọ cho ngươi a.”

Sinh nhật đều là trưởng bối trong nhà làm mì trường thọ(*) cho con em mình, mặt trên để một quả trứng trần nước sôi.

Sinh nhật mười hai tuổi. . . . . .

Quý An Dật ngơ ngác nhìn Vương Bảo Nhi bận rộn, tầm mắt đi theo đảo quanh y, hai mắt có hơi ẩm ướt.

Đã lâu lắm rồi, sinh nhật mười hai tuổi, cũng chỉ có một mình hắn, cho dù có mấy anh em, nhưng đàn ông phần lớn đều rất sơ ý, làm sao nhớ rõ việc này, có nhiều người ngay cả sinh nhật của mình cũng quên.

Không lâu sau, trong phòng bếp truyền đến từng trận mùi thơm, là hương vị thực bình thường rất bình thường. Quý An Dật nghe đáy lòng mình đang nảy sinh một loại tâm tình khác.

“Đến, mì này a, không thể ăn đứt, phải ăn hết một hơi.” Vương Bảo Nhi nói xong, mặt mày hớn hở bưng mì để trên bàn. “Mau ăn.”

Đây là một chén mì rất đơn giản mộc mạc. Nước canh trắng trong thuần khiết, sợi mì tinh tế, phía trên có đặt một quả trứng trần nước sôi vàng óng, rắc thêm chút hành thơm.

“Đừng ngẩn ra nữa, mau ăn.” Vương Bảo Nhi cười ha hả đẩy đẩy bả vai Quý An Dật.

Quý An Dật hồi phục lại tinh thần, nghiêng đầu cười với Vương Bảo Nhi. “Được.”

Nói xong, hắn cầm lấy đũa, bắt đầu hút mì.

“Không được đứt.” Vương Bảo Nhi đứng bên cạnh nhắc nhở.

Quý An Dật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Bát mì này hắn ăn thực cẩn thận, hắn cảm giác, đây là bát mì ngon nhất mà hắn từng ăn qua.

Đợi hắn ăn xong, Vương Bảo Nhi lấy từ trong lòng ra một đôi giày vải, đường may rất nhỏ, dày, từ đó có thể thấy được người làm đôi giày này tốn không ít tâm tư. “Đến đây, thử xem có vừa không.”

“Ca.” Quý An Dật có chút không biết nói gì cho phải, trong lòng nóng hầm hập.

Vương Bảo Nhi cười cười. “Nhanh chóng thử xem lớn hay nhỏ, ta đoán không sai được.”

“Rất vừa vặn.” Quý An Dật mang giày đi hai bước, rất thoải mái mềm mại.

Giày này chắc là tìm không ít vải.

“Vừa chân là được rồi.” Vương Bảo Nhi vừa lòng nở nụ cười. “Được rồi, cũng không còn chuyện gì nữa, ta về đây, trong nhà còn một đống chuyện.”

Tới gần tháng mười, việc càng ngày càng nhiều, lúa nước cũng gần thu hoạch, lại phải trồng lúa mì, mấy cây nông nghiệp ngoài đồng cũng phải thu hoạch.

Trong cuộc sống bận rộn như vậy, ca lại làm ra một đôi giày tốt như vậy. . . . . .

“Ca.“ Quý An Dật muốn nói một chút gì đó, nhưng rồi lại phát hiện mình không biết phải nói gì cả, hô lên một tiếng, rồi lại không nói gì phía sau.

Vương Bảo Nhi nhìn hắn, thấy hắn không nói gì, nhu nhu đầu hắn nói. “Ta phải về bận rộn đây, có việc gì cứ qua đây gọi ta.”

“Ca, cám ơn ngươi.” Thấy Vương Bảo Nhi càng chạy càng xa, Quý An Dật đuổi theo, thốt ra một câu cảm ơn.

“Ngốc, nói gì vậy.” Vương Bảo Nhi nghe, vui vẻ cười ha ha, sau đó, vội vàng đi về.

Quý An Dật đứng tại chỗ, cũng cười.

Đúng là một câu nói ngốc nghếch. Vừa rồi nhất định là do ma chướng.

Không lâu sau, Vương Tiểu Nhị đi từ khe núi về, Quý An Dật cũng nấu một bát mì cho y, không đợi y hỏi, liền giải thích, hắn đã ăn rồi.

Đảo mắt một cái, đã tới tháng mười.

Không khí Hà Khê thôn bắt đầu thay đổi, trở nên căng thẳng, trong một tháng này phải hoàn thành tất cả mọi chuyện, so với ngày mùa của tháng bảy càng bận rộn hơn một chút.

Vương gia có hai mẫu ruộng, Quý gia cũng có hai mẫu ruộng, cây nông nghiệp trong khe núi thật ra cũng không nhiều, hai mẫu ruộng của Quý gia đã có không ít cây nông nghiệp phải thu hoạch, còn có củ cải khô phải phơi nắng.

Việc này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nếu là hai món đồ khô này, thì ngược lại cũng không quá gấp, nhưng hai người bọn họ vẫn có chút miễn cưỡng.

Trong lòng Quý An Dật  thở dài, sáng sớm đã rời giường đi theo Vương Tiểu Nhị ra đồng thu hoạch.

Ngay sau đó, đã xảy ra chuyện.

Kỳ quái chính là, người lưu lại ở trấn trên đi đâu không thấy, làm sao cũng không thấy có động tác, bây giờ, xem như là rõ ràng tâm tư của bọn họ.

Vào đúng thời điểm mấu chốt của đợt thu hoạch vụ thu, người trong thôn một lòng đều đặt trên hoa màu, vùi đầu tận lực làm việc, nào có thời gian lo lắng đến chuyện khác.

Phỏng chừng đám người kia nghĩ như vậy, Lý gia kia chỉ sợ cũng nghĩ như vậy.

Lần gặp chuyện không may này không ai khác, chính là lão Nhị của Lý gia, Lý gia lão Nhị này không có bản lĩnh gì, nhưng tâm tư cũng không ít, sống trên đời chính là một kẻ vô dụng, cả ngày chỉ muốn tìm một cách kiếm tiền thật nhẹ nhàng.

Y cưới Tam ca nhi của Trương gia, Tam ca nhi này tính tình hèn nhát, bị đánh chửi là chuyện thường tình.

Trương tam ca nhi này, Quý An Dật đã từng gặp qua y.

Lý đại ca nhi kia quay về mang theo mơ qua đây nói phải gánh nước giếng, y lúc đó cũng đi đến cùng với Lý đại ca nhi.

Lúc này xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều biết người khơi mào tâm tư này chính là Lý gia lão Nhị, Lý gia thấy sự tình bị bại lộ, vậy mà lại đẩy Trương tam ca nhi ra gánh tội thay.

Khi biết tình huống, Quý An Dật liền cảm thấy thật ghê tởm.

Lý gia lão Nhị này thật không đáng mặt đàn ông mà!

Hoàn chương 58.

(*) Mì trường thọ

nguoi-trung-quoc-ho-an-gi-trong-ngay-sinh-nhat-2

4 bình luận về “[Chương 58] Trọng sinh vi tiểu ca nhi

Bình luận về bài viết này