[Chương 83] Trọng sinh vi tiểu ca nhi

Pún: Chương này đúng dài.

CHƯƠNG 83:

Diêu Đại và Diêu Lang đi rồi, mấy người Quý An Dật cũng không rời đi ngay lập tức, trong lòng giận quá đến cả cơm chiều cũng không muốn ăn, càng đừng nói đến chuyện nấu cơm chiều.

Ngồi xung quanh hố lửa, cả đám đều lặng im không nói gì.

Không khí ngưng trọng, không có chút vui vẻ của không khí ngày tết.

Không biết có phải do cảm nhận được không khí có gì đó không đúng không, bình thường tiểu mập mạp rất thích cười, hôm nay lại ngoan ngoãn nằm im trong lòng Vương Bảo Nhi, hai mắt to tròn đảo quanh, nhìn khắp nơi trong phòng.

Vương Bảo Nhi ngắm nghía cánh tay béo đô đô của tiểu mập mạp, ấm áp mềm mềm, tiểu mập mạp nghiêng đầu nhỏ, hai mắt đen bóng nhấp nháy nhìn a ma của bé, nhếch miệng lộ một nụ cười không răng, trông ngốc nghếch đáng yêu cực kỳ.

Một tiếng thở dài nghẹn trong lòng nhẹ nhàng vọng lại, Vương Bảo Nhi lấy khăn lau nước miếng xung quanh khóe miệng tiểu mập mạp, y ngẩng đầu nhìn một vòng mọi người, nói. “Năm nay hãy vượt qua thật vui vẻ đi.”

Đêm nay, qua vài canh giờ nữa, là một năm mới rồi. . . . . .

“Trong nhà đã có sẵn đồ ăn. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, năm sau cuộc sống sẽ thành công phát đạt hơn.” Cảm xúc bình tĩnh hơn, Quý An Dật cười đứng lên.

Dù xảy ra chuyện gì, trước cứ trải qua năm mới rồi tính sau. Còn nhiều thời gian.

Không khí cuối cùng cũng dịu đi chút. Trương Tam ca nhi yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cười nói tiếp. “Đúng rồi. Chúng ta hãy vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên đi.”

Bữa cơm đoàn viên (*) vừa phát ra ba chữ này, trong đầu y liền thoáng hiện lên hình ảnh a cha, a ma và hai ca ca, Trương Tam ca nhi thu lại nụ cười trên mặt, cúi đầu che đi thần sắc ảm đạm của mình.

(*): 团圆饭 trong tiếng trung là ba chữ nên mình vẫn để nguyên nha.

Ánh mắt Tạ Thất vẫn luôn chăm chú nhìn Trương Tam ca nhi, vẻ mặt y, hắn đều đặt trong mắt.

Nhớ tới những chuyện Vương Tiểu Nhị kể, liên quan đến quá khứ của Trương Tam ca nhi, trong lòng hắn nhất thời không biết tư vị gì, không hề dễ chịu, ngày đó lúc hắn bị thương ở đùi, gần như đã cận kề với cái chết, dù đau đớn, nhưng hắn vẫn có thể chịu được, nhưng lần này, hắn không nhịn được, hắn muốn cầm tay Trương Tam ca nhi, muốn nói với y một cái gì đó.

Nhưng cũng chỉ là muốn thôi, Quý An Dật nói rất đúng, việc này không thể nóng vội, phải từ từ.

Khi hắn tặng y một cây trâm gỗ tuy y không nói gì thêm, nhưng vừa rồi trong tình huống khẩn cấp, y cũng không trả lại cây trâm cho hắn.

Chắc trong trong lòng y hẳn cũng không chán ghét hắn.

Mặc kệ thế nào, nhận cây trâm của hắn, thì chính là vợ của Tạ Thất hắn. Sớm muộn gì cũng sẽ vậy.

Nghĩ đến đây, Tạ Thất nhịn xuống những mong muốn trong lòng, không tiếng động nở nụ cười, cười rất thoải mái.

Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh thấy, dùng khuỷu tay đẩy hắn.

Cười thì cười đi, sao lại cười ngây ngô với Trương Tam ca nhi, trông ngốc quá đi. Hiển nhiên, y đã quên mất, chính y cũng giống như vậy khi đối với vợ mình, không khác chút nào.

Quý A Cường vào nhà, lấy ra một cái áo tơi, xong xuôi y mới mặc vào cho tiểu mập mạp đang nằm trong lòng a ma bé.

Tiểu mập mạp tưởng a cha chơi với bé, với tay bắt lấy áo tơi, nhếch miệng vui vẻ cười, có lẽ bé đang rất cao hứng, hai chân nhỏ béo đô đô còn đạp đạp vài cái, may mắn tay Vương Bảo Nhi rất khỏe, y thường làm việc ngoài đồng, nên ôm bé vẫn được.

Tâm trạng nặng nề u ám của y, khi thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu mập mạp, nháy mắt tiêu tán không ít, Quý A Cường chơi đùa với bé một chút, rồi mới thắt lại dây áo tơi, cười bỏ tay tiểu mập mạp vào tay áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ. “Ngoan, ngoan ngoãn nằm trong lòng a ma nào, chúng ta phải ra ngoài .”

Hai chân tiểu mập mạp đạp đạp, đầu đẩy đẩy, đảo mắt vươn tay đến đây, muốn kéo tay a cha, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn tươi cười, khỏi phải nói có bao nhiêu sáng lạn, bé còn muốn chơi với a cha mà.

“Cũng chỉ cách vài bước chân, chúng ta đi thôi.” Thoáng điều chỉnh tư thế ôm tiểu mập mạp, Vương Bảo Nhi đi ra khỏi nhà.

Quý A Cường đi sát phía sau, cẩn thận đóng cửa nhà, cầm đèn dầu soi đường cho vợ và con.

Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài, rõ ràng chỉ mới đầu giờ Dậu (từ 5 giờ đến 7 giờ chiều), mà trời đã đen ngòm, gió lạnh thổi ào ào, trong gió còn kèm theo những hạt tuyết nhỏ.

Một cơn gió lạnh ập tới, khiến cho tiểu mập mạp như một con rùa nhỏ, lập tức vùi đầu vào lòng a ma, tay nhỏ không an phận cũng rút vào.

“Bé con còn biết sợ lạnh.” Vương Bảo Nhi nhìn, vui vẻ nở nụ cười, hai tay ôm càng chặt hơn một chút, cước bộ cũng nhanh hơn.

Quý A Cường nhìn cả hai nở nụ cười, dưới ngọn đèn hiu hắt, chỉ loáng thoáng thấy mái tóc đen đen của tiểu mập mạp, nụ cười trên mặt hắn càng sâu thêm vài phần. “Vương Tiểu ca dọn đường thật sạch sẽ.” Nên đi đứng cũng không khó khăn lắm.

Dưới mái hiên, treo vài chiếc đèn lồng đỏ, nhẹ nhàng lay động trong gió lạnh.

Cửa nhà bếp mở rộng, Vương Tiểu Nhị đang canh bếp lò, Quý An Dật thì cầm muôi đảo thức ăn, Trương Tam ca nhi đứng bên cạnh giúp đỡ, Tạ Thất thì đang lau bàn dọn bát đũa.

Hương thơm của thức ăn phiêu đãng trong làn gió lạnh, hấp dẫn họ bước vào, cơn gió lạnh này dường như cũng không lạnh đến như vậy, mang theo một chút tình cảm ấm áp.

“Ca, hai người qua đây. Ngay lập tức sẽ có cơm ăn.” Quý An Dật thấy bóng dáng hai người, cười ha hả nói vọng ra.

Nước canh trong tô vẫn đang bốc khói liên tục, làm mờ cả mặt hắn, cũng làm mờ nụ cười trên mặt hắn.

Vương Bảo Nhi vừa đi vừa nhìn hình ảnh kia, không biết sao, khóe mắt y có hơi cay, một giọt lệ liền rơi vào trong áo tơi.

Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, nội tâm y thật sự cảm thấy mỏi mệt và vô lực, giống như bị một sức mạnh nào đó áp chế.

Y cảm thấy, dù cuộc sống sau này có khổ sở khó khăn hơn nữa, thì bọn họ vẫn có thể sống tốt.

Vào nhà, đóng cửa phòng lại, trong phòng có ba ngọn đèn dầu, mặc dù không sáng ngời như ban ngày, nhưng cũng rất sáng sủa.

Vương Bảo Nhi cởi áo tơi ra .

Tiểu mập mạp đang rút lại thành một bọc nho nhỏ trong lòng a ma, lập tức duỗi duỗi đầu nhỏ ra, hai mắt to tròn tò mò đảo quanh bốn phía.

Sau khi vào đông, bé đã không qua bên này lâu lắm rồi, nên bé hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

“Không nhận ra đây là đâu à.” Quý An Dật đứng bên cạnh thấy, cười nói một câu.

Vương Bảo Nhi ôm tiểu mập mạp ngồi xuống. “Hình như là vậy.”

Cơm chiều có đồ ăn còn lại lúc trưa và thêm vài món mới, trên bàn để đầy đồ ăn, hương vị kia thơm khỏi phải bàn.

Mọi người vừa nói vừa ăn, trước mặt còn để một chén rượu nhỏ, ai cũng vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.

Chỉ có tiểu mập mạp thì tuyệt đối không cao hứng, bé ngửi thấy mùi thơm, nhưng không thể ăn, hai mắt trông mong nhìn đủ loại đồ ăn trên bàn, bé chỉ có thể mở to mắt trừng hai vị lão đại nhà mình, bé con còn thường vểnh miệng nhỏ, nhìn theo đũa của a ma, chìa tay nhỏ béo đô đô muốn bắt lấy, nhưng không có sức để làm .

Có bé quấy rầy như vậy, không khí trên bàn cơm cũng tốt hơn .

Ăn xong cơm chiều thì cũng gần cuối giờ Dậu, nấu một bàn đồ ăn thật to, nhưng đều bị ăn sạch sẽ, rượu cũng uống hết, ai cũng ngấm một chút men say.

Lúc đầu, trong lòng ai cũng có cảm xúc nặng nề, nhưng sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, thì những chuyện buồn phiền tạm thời đều bị vứt ra sau đầu .

Mặc kệ thế nào, năm nay cũng coi như viên mãn.

Ít nhất trước một khắc từ năm cũ bước sang năm mới, trong lòng mọi người đều cảm thấy hưng phấn kích động.

Tiếng pháo hoa lách cách vang lên khắp nơi, cả thôn bắt đầu rộn ràng.

“Năm mới vui vẻ.” Quý An Dật mặt mày rạng rỡ nói, cầm tay tiểu mập mạp, chơi đùa với bé. “Tiểu mập mạp, Năm mới vui vẻ.”

Tiểu mập mạp có hơi bơ phờ, ngơ ngác nhìn thoáng qua hắn, rồi nghiêng đầu nhỏ, tiếp tục buồn ngủ.

“Năm mới vui vẻ.” “Năm mới vui vẻ.” “Năm mới vui vẻ.”

Sau một trận cười đùa ầm ĩ, mọi người bưng nồi sủi cảo đã được gói đẹp đẽ ra.

Bắt đầu ăn sủi cảo.

Nồi sủi cảo nóng hầm hập, mùi thơm như xông vào mũi khiến ai cũng muốn chảy nước miếng.

Dù cơm chiều ai cũng ăn nhiều, nhưng nghe mùi này, cả đám đều chép miệng, vẫn cảm thấy thèm ăn.

Ngay cả tiểu mập mạp đang ngủ đích cũng bị thèm tỉnh, hai mắt đen tròn đảo qua đảo lại, sau đó, không hề báo trước mở miệng khóc oa oa.

“Yêu, đói bụng rồi đây.” Vương Bảo Nhi thuần thục dỗ bé, cười nói một câu.

Quý A Cường bắt tay vào ngâm phấn rồi bưng qua.

Miệng thì bẹp bẹp ăn phấn, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm những chiếc sủi cảo mập mạp còn bốc khói trên bàn cơm, tiểu mập mạp tỏ vẻ, bé mất hứng .

Sau khi ăn xong sủi cảo, nơi này dường như không có tập tục đón giao thừa.

Dọng dẹp xong phòng bếp, Vương Bảo Nhi ôm tiểu mập mạp đã ngủ say, chuẩn bị về nhà.

Đợi bọn họ đi rồi, những người còn lại trong phòng cũng dọn dẹp một chút rồi ai về phòng người đấy.

Ngày đầu tiên của năm mới là ngày xông đất từng nhà, may mắn hôm nay thời tiết khá đẹp, mặc dù gió thổi mạnh, nhưng không có tuyết.

Trương Tam ca nhi và Tạ Thất ở lại trông nhà, tình huống của bọn họ có hơi đặc thù, đi xông đất thì không hay lắm.

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị ra ngoài, Quý A Cường kết bạn theo chân bọn họ, Vương Bảo Nhi phải ở nhà trông tiểu mập mạp, hơn nữa, cũng phải có người ở nhà trông nhà.

Vài ngày sau là đi thăm người thân, nhà ngươi làm một chút cơm, thì nhà ta cũng làm một chút cơm, chuyển qua chuyển lại ăn một vòng.

Nhà Quý An Dật rất nhẹ nhàng, nhưng có hơi vắng vẻ. Chỉ có điều cái này không quan trọng, bọn họ có việc trọng yếu hơn cần phải hoàn thành.

Đầu năm, trấn trên dần náo nhiệt hơn, cửa hàng khách điếm đều khai trương .

Bốn người dọn dẹp một chút, vội vàng đánh xe trâu lên trấn. Sau khi vào trấn, thu xếp cho xe trâu ổn thỏa, bọn họ chia thành hai nhóm, bắt đầu tìm hiểu tin tức.

Hẹn với nhau buổi trưa sẽ tập hợp ở tửu lâu.

Nhà giàu ở Cảnh Dương trấn có ba hộ, Ngụy gia là một trong số đó.

Hóa ra Ngụy gia ở Cảnh Dương trấn cũng chỉ là thương hộ đương đối giàu có, chẳng qua vào tháng sáu năm ngoái, nghe đồn Ngụy gia kiếm được rất nhiều tiền ở bên ngoài, rất ít người tin vào điều này.

Sau này Ngụy gia gióng trống khua chiêng bố trí lại cửa hàng, thu mua ruộng tốt, gần đến cuối năm, Ngụy đại ca nhi nói rằng y muốn sống trong nhà mới để đón năm mới, Ngụy Đại Tiện hấp tấp bắt đầu xây nhà, vậy mà thật sự xây cho y một tòa nhà mới trước khi hết năm.

Tiêu phí nhân lực, tài lực và vật lực, cả Cảnh Dương trấn đều xem ở trong mắt.

Lúc này họ mới tin, Ngụy gia thật sự giàu rồi.

Vì năm trước làm đủ việc như vậy, nên năm nay Ngụy gia đã vươn lên thành nhà giàu nhất Cảnh Dương trấn.

Đương nhiên, đây chỉ là thứ hạng trong mắt dân chúng.

Trong mắt những người trong cuộc, cái gọi là nhà giàu nhất Cảnh Dương trấn, cũng chỉ là vở hài kịch nhảy nhót mà thôi.

“Ta nghe ngóng được, Ngụy gia có được một công thức cổ truyền, có thể làm ra món kho. Họ mở một cửa hàng đầu tiên ở trên huyện, buôn bán rất phát đạt, mới nửa tháng đã mở thêm một cửa hàng mới, sau hai tháng, đã kiếm được một số tiền lớn, lần lượt ở Cảnh Đêm thành, hầu hết các thôn quê, đều mở hai cửa hàng. Ta nghe nói, năm nay họ còn chuẩn bị tiến quân vào kinh thành.” Tạ Thất nói ra những chuyện mình tìm hiểu được. Dừng một chút, y nói tiếp. “Chỉ không biết vì sao, Ngụy gia vậy mà không mở cửa hàng trên trấn, nếu không chúng ta đã có thể mua một ít món kho về nếm thử, xem thật sự có ngon như vậy không.”

“Ta nghe gã sai vặt nói, Ngụy gia năm nay định chuyển đến khinh thành.” Nói lên việc này, Quý An Dật nhịn không được lại muốn cười .

Hắn nghĩ, nếu thực sự bọn họ có ít tiền, dọn đến kinh thành, nếu không phải chuyện của Diêu gia làm quá mức, hắn sẽ sẵn lòng nhìn bọn họ xấu mặt, chỉ là hiện tại, không thể được, nên hắn cảm thấy rất khó chịu.

“Hình như không đi.” Trương Tam ca nhi do dự một chút, nói. “Sao ta lại nghe nói, Ngụy đại ca nhi không muốn chuyển đến kinh thành, nói vừa mới chuyển vào nhà mới, nếu cứ thế chuyển đến kinh thành, thì tòa nhà này phải làm thế nào? Lời này nói trong nói ngoài, đều nghe giống như y muốn ám chỉ Ngụy gia vừa chuyển đi thì sẽ cho Diêu gia đi vào ở.”

“Có ý tứ như vậy.” Vương Tiểu Nhị cũng tìm hiểu tới việc này rồi. “Ngụy nhị không đồng ý.”

Ngụy nhị là một kẻ ăn chơi trác táng, ham mê cờ bạc, phong lưu thành tính, ỷ lại mình có vẻ bề ngoài, thích các ca nhi xinh đẹp, không chỉ người nhà họ Ngụy đau đầu không thôi, mà cả anh em nhà người ta, cũng suốt ngày căng thẳng thần kinh đề phòng hắn, chỉ sợ anh em nhà mình bị hắn câu mất hồn, ai cũng hận không thể đá hắn ra khỏi Cảnh Dương trấn, trong lòng mới yên ổn được. Chỉ là này Ngụy nhị, phong lưu thì phong lưu, nhưng không hồ đồ, chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng, sao hắn có thể đồng ý được.

Ngụy đại ca nhi vừa mới vào cửa đã sinh được một Tiểu ca, nên địa vị ở Ngụy gia cũng khá cao, từ trước đến nay y rất khinh thường người Nhị thúc này, chỉ biết lấy tiền trong nhà, tiền này đều là do nam nhân y kiếm được. Nhị thúc không giúp một chút nào, chỉ biết lấy tiền chơi bời.

Mỗi lần Ngụy nhị muốn lấy tiền, Ngụy đại ca nhi luôn đâm chọt hắn vài câu, nói rất khó nghe.

Ngụy đại cũng không thích đệ đệ hắn, hắn liều chết liều sống kiếm tiền, ngược lại đệ đệ hắn chỉ biết duỗi ra tay lấy tiền ăn chơi đàng điếm, ngẫm lại liền nghẹn khuất vô cùng. Nếu không phải có hai vị đại lão Ngụy gia đè nặng, hắn cũng không muốn nuôi đứa em rác rưởi này. Khi vợ mình châm chọc đệ đệ, hắn cũng không lên tiếng phụ họa chỉ lạnh lùng nhìn y. Đôi khi hắn còn nói chêm vào hai câu rất thấm thía.

Đây là tình huống Quý An Dật nghe được, hắn cau mày suy tư, qua một lúc lâu, mới nói thêm. “Bình thường, lời nói của Ngụy nhị không được coi trọng ở Ngụy gia, chỉ có điều lần này y vừa nói không đồng ý, lại không có người nào trong Ngụy gia ra mặt phản đối, dường tất cả mọi người đều ngầm đồng ý với quyết định của y.”

“Không biết là thật hay giả, ta nghe xong câu này cũng rất mơ hồ. Hình như công thức cổ truyền là Ngụy nhị lấy được.” Tạ Thất nhỏ giọng nói tin tức này ra.

Bốn người hai mặt liếc mắt nhìn nhau, cảm giác đầu tiên là, việc này có quỷ.

“Việc này có có vấn đề.” Quý An Dật dùng giọng điệu khẳng định nói thầm một câu.

Tạ Thất nói tiếp. “Ta cũng thấy có gì đó xảo trá trong này, ta định tối nay sẽ đến chỗ ở của Ngụy gia xem thử có tin tức gì hữu dụng hay không.”

“Chúng ta nên đi thăm dò dấu vết của Ngụy nhị. Nói không chừng có thể chạm đến một chút manh mối gì đó.” Vương Tiểu Nhị nói ra suy nghĩ của mình.

Quý An Dật nghe vậy gật đầu nói. “Đúng. Chúng ta phải tìm được điểm đột phá trên người Ngụy nhị.”

“Chắc không phải y kiếm được công thức cổ truyền từ một tiểu ca nhi nào đó đi.” Trương Tam ca nhi vẫn luôn im lặng, bất chợt nói ra ý nghĩ của mình. “Chỉ dựa vào Ngụy nhị, cũng chỉ có chút thủ đoạn như vậy.”

“Rất có thể là như vậy.” Tạ Thất nghiêm túc đáp lời y. “Ta sẽ tìm hiểu tin tức này.”

“Có thể trực tiếp bắt Ngụy nhị qua đây hỏi không?” Ma xui quỷ khiến thế nào Quý An Dật lại hỏi một câu.

Tạ Thất nghe vậy lập tức lắc đầu phủ định lời này. “Không thể. Bắt người là phạm pháp. Đến lúc đó, cho dù Ngụy nhị có tội, chúng ta cũng bị tha xuống nước, biện pháp này không thể dùng.”

“Phải rồi.” Trương Tam ca nhi cầm tay Quý An Dật, nhìn hắn nghiêm túc nói. “Quý ca nhi, chúng ta không thể làm việc lỗ mãng như vậy.”

Luật pháp nơi này chặt chẽ vậy sao? Trong lòng Quý An Dật nói thầm một câu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nói. “Ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi.”

Nếu pháp luật thực sự nghiêm khắc như vậy, thì Ngụy nhị thật sự đang mang nhược điểm của Ngụy gia, đến lúc đó để hắn nhìn xem y trốn như thế nào, Ngụy gia sụp đổ, Diêu gia. . . . . . Hừ. Đến lúc đó sẽ có trái ngọt cho hắn ăn.

Bốn người đang nói hăng say thì có tiếng đập cửa vamg lên.

“Chắc là đồ ăn đến.” Quý An Dật nói xong, đứng lên mở cửa phòng, không ngờ lại thấy Tô Cẩm Minh mặc nguyên một bộ đồ màu đỏ đang đứng ở trước mặt, còn mặt thì nở nụ cười sáng lạn. “Năm mới vui vẻ ông chủ Tô.”

“Năm mới vui vẻ.” Tô Cẩm Minh cười ha hả đi vào phòng. “Nếu Tiểu Mộc không nói cho ta biết, thì các ngươi định lặng lẽ đến đây ăn một bữa rồi lặng lẽ về phải không?”

Không đợi những người trong phòng đáp lời, Tô Cẩm Minh đã tự nói mục đích của mình. “Nghe nói các ngươi đang tìm hiểu tin tức của Ngụy gia? Có phải ngươi có chuyện gì hay không?”

“Có một chút chuyện.” Quý An Dật trả về một câu, rồi hỏi tiếp. “Ngươi có biết tình hình của Ngụy gia không, nói ta nghe một chút, chúng ta cũng không cần phí công tìm hiểu .”

Trải qua chuyện lần trước, trong lòng hắn biết rõ lập trường của mình, hắn và Tô Cẩm Minh chỉ có thể là bạn, một người bạn gắn bó trong việc làm ăn.

Chuyện lần này, thuộc loại chuyện riêng tư trong nhà, nên hắn không tìm Tô Cẩm Minh. Chỉ có điều, hắn cũng cố tình sử dụng một chút mưu kế, chọn tửu lâu Điềm Lành làm địa điểm tụ họp, nếu Tô Cẩm Minh có lòng thì y sẽ qua đây, đến lúc đó hắn cũng có nơi để dựa vào .

Không phụ sự kỳ vọng của hắn, Tô Cẩm Minh quả nhiên đến.

Mặc kệ trong lòng người này đặt hắn ở vị trí nào, thì bản thân Quý An Dật ngay lúc này, đã xem y thành bạn bè chân chính của mình .

Ân tình này hắn sẽ đáp lại trong tương lai.

“Các ngươi tìm hiểu tới đâu rồi? Hơn nữa, Ngụy gia đã làm gì ? Hiếm khi thấy ngươi tích cực như vậy.” Tô Cẩm Minh cười ha hả hỏi, sau khi thấy Vương Tiểu Nhị đang trừng mắt nhìn mình, y càng cười đắc ý , nhếch mày nhìn hắn nói. “Vương Tiểu ca đã lâu không gặp, ánh mắt ngươi càng ngày càng tốt đấy.”

Trên trán Quý An Dật rơi xuống một loạt hắc tuyến. “Tô Cẩm Minh ngươi đàng hoàng một chút đi. Ở Cảnh Đêm thành lâu, ngươi càng. . . . . . hoạt bát hơn đó.”

“Cái này gọi là phong lưu phóng khoáng.” Mở cây quạt hoa đào trên tay, Tô Cẩm Minh cười càng sáng lạn .

“Cái này gọi là bệnh tâm thần.” Quý An Dật không chút do dự trả về một câu, dừng một chút, rồi nói thêm. “Ta sẽ nói đơn giản tình huống cho ngươi hiểu.”

Nghe xong tiền căn hậu quả, sắc mặt của Tô Cẩm Minh, không cà lơ phất phơ như trước. “Thật ra nếu hôm nay ngươi không lên trấn, thì vài hôm nữa ta cũng chuẩn bị đến Hà Khê thôn gặp ngươi.”

Lời này. . . . . . Quý An Dật nhìn Tô Cẩm Minh, đầu tiên là nghi hoặc sau đó mới lộ ra biểu tình hiểu rõ.

Ở Cảnh Đêm, đại đô, hầu hết thôn làng, ở đâu Ngụy gia cũng đều mở hai cửa hàng.

“Đó là công thức cổ truyền gì vậy? Hương vị  thật sự ngon vậy sao?”

Tô Cẩm Minh mở cây quạt, nói. “Ta sẽ không nói gì cả, lát nữa Tiểu Mộc sẽ bưng món ăn kia lên để các ngươi nếm thử.”

Không lâu sau, Tiểu Mộc bưng vào một dĩa thức ăn.

Ngay khi y vừa đẩy cửa bước vào, một mùi thơm nồng nặc xông thẳng vào mũi, mùi hương này rất đặc biệt, ngay cả Quý An Dật cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Sau khi hoàn hồn, y liền ngây ngẩn cả người.

Thịt heo kho? Không đúng, nhìn trông giống thịt heo sốt hơn.

“Hương vị rất đậm đà, ăn rất ngon.” Đầu tiên, Trương Tam ca nhi gắp một miếng thịt heo đã cắt ra, cẩn thận nếm thử, ánh mắt nhất thời sáng ngời. “Đây là lần đầu tiên ta ăn một món thịt heo ngon như vậy, béo nhưng không ngấy, vị rất tinh khiết, thơm và hòa quyện lại với nhau, đây mới là thực sự dư vị, mồm miệng lưu hương a.”

Thịt heo kho ngon chính hiệu. Chắc ở đây nêm không ít gia vị đi ?

Quý An Dật vừa ăn vừa cẩn thận suy nghĩ .

Hắn làm được, nhưng thịt heo không có vị đặc và mềm như món thịt heo kho này, hơn nữa, thịt heo kho hắn làm, là thuộc loại ăn đặc biệt ngon ngay lúc ấy. Còn món thịt heo kho này có vị nồng, đậm đà, sau khi ăn qua dư vị sẽ còn đọng lại rất lâu.

Công thức cổ truyền đúng là có khác. Tinh tế và phức tạp.

“Đầu bếp nhà ta nói, đừng nhìn vẻ bề ngoài của món này không được đẹp lắm mà khinh thường, nó thật sự rất hiếm và ngon, món này được thêm vào ít nhất mười hai loại dược liệu, hỗn hợp đặc biệt này hòa quyện lại với nhau tạo thành một món ăn độc đáo, mỹ vị khó tìm.” Nói đến đây, Tô Cẩm Minh nhìn về hướng Quý An Dật mang theo chút chờ đợi. “Quý Tiểu ca nhi lần này ngươi nhìn ra được gì không.”

Quý An Dật đặt đũa xuống, có chút bối rối. “Tay nghề của ta cũng không cao thâm như vậy. Có chuyện gì xảy ra với ngươi à?”

“Ngụy gia chuẩn bị bắt tay với những thương gia khác đối địch với ta.” Tô Cẩm Minh thản nhiên nói một câu.

Chỉ một câu nói, Quý An Dật đã hiểu được những khúc chiết trong phương diện này.

Không đợi hắn nói gì đó, Tô Cẩm Minh lại nói tiếp. “Các ngươi bây giờ mới chuẩn bị nghe ngóng về Ngụy nhị, còn ta bên này đã bắt đầu tìm hiểu khắp nơi từ tháng mười năm ngoái, chỉ có điều, Ngụy gia đã chiếm đoạt Bàng gia, Ngụy nhị xóa dấu vết rất sạch sẽ, nhưng ta tin dù có sạch thế nào đi nữa, cũng sẽ để lại dấu vết, việc này có tiến triển, ta sẽ nói cho ngươi trước tiên.” Nói đến đây, y ngừng một chút, rồi nói tiếp. “Quý ca nhi, ngươi tốn nhiều tâm tư, ta cũng biết, bảo ngươi chế biến một món vượt qua món này, cơ bản là không thể, nhưng chỉ cần ngươi có thể tìm ra một món ăn tương tự vậy là đủ, vất vả lắm mới mở rộng được quy mô, việc buôn bán đang phát triển không ngừng, lại bị một cú như vậy, nếu ta không có bất kỳ thủ đoạn nào, thì sẽ bị đánh trở về nguyên hình .”

Khó trách Diêu gia có thể kiêu ngạo như vậy. . . . . . Vốn dĩ đã có tầng tầng lớp lớp rồi.

Quý An Dật chưa bao giờ nghĩ rằng việc này có thể liên lụy sâu đến vậy.

Hắn chỉ nghĩ đó là việc riêng của mình, không ngờ quay đi quay lại, hai người lại trở thành châu chấu trên cùng một dây.

Quả thật là, ở đời không thể đoán trước được điều gì.

“Được. Ta sẽ cố hết sức. Trong khoảng thời gian nhàn rỗi này, ta sẽ suy nghĩ về nó, nhưng ngươi cũng đừng mong đợi quá nhiều, dù sao hương vị của thịt heo kho này thật sự rất ngon, hơn nữa, ngươi cũng phải để thủ hạ ngươi, là đầu bếp trong quán cùng cố gắng với ta.” Quý An Dật thật sự có chút áp lực.

Tô Cẩm Minh đương nhiên nhìn ra cảm xúc hắn, y khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ, cười nói. “Ngươi cũng đừng áp lực quá. Nếu muốn dược liệu, nguyên liệu nấu ăn hoặc đồ gia vị gì thì cứ nói với ta, ta sẽ kêu Tiểu Mộc mang qua. Ưu thế của ngươi là ở chỗ khác, ngươi nghĩ ra món gì, hương vị không phải ngon nhất nhưng thắng ở sự mới lạ.”

“Thật ra ta muốn tạo ra sự khác biệt.” Nói xong lời này, Quý An Dật lập tức nhận ra tâm lý mình có một vấn đề nhỏ.

HẾT CHƯƠNG 83.

8 bình luận về “[Chương 83] Trọng sinh vi tiểu ca nhi

Bình luận về bài viết này